Đã cho yêu sao không thể đến được
DƯƠNG 565
"Bước mình tôi cô đơn vẫn mãi trên đường khuya.
Mưa rơi rơi ướt vai tôi lạnh giá.
Người ra đi mang theo lời hứa khi xưa đó...
Rằng đôi ta sẽ hạnh phúc mãi bên nhau ...
Khúc nhạc âm vang vẫn cất tiếng khi gọi tên.
Anh mơ trong thoáng qua cứ ngỡ em còn đây.
Chợt tỉnh giấc mới hay, rằng em đã đi mất.
Nhìn lại phòng không trống vắng chỉ mỗi anh mà thôi.
Nhìn cao xanh lòng tự hỏi mình hỏi sao duyên số trớ trêu vậy ?
Đã cho yêu nhau sao không thể đến với nhau ?
Cố xóa hết những tháng năm yêu ngày xưa đã qua rồi.
Sao con tim khổ đau khi phải quên em.
Lòng quặn đau khi anh nhìn em vẫn dang cười vui phút sau cùng.
Cầu mong cho anh về sau sẽ sống tốt hơn.
Cố nuốt hết nước mắt chôn sâu vào tim tiễn đưa người.
Lòng đau nhưng tôi vẫn luôn mong được bên em... "